k47e we rock
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

BỆNH THÀNH TÍCH KHI YÊU

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giả Thông điệp
angel_without_wings
chủ tịch hội đồng quản trị
angel_without_wings

Nữ
Age : 33 Registration date : 24/12/2008 Tổng số bài gửi : 152 ĐẾN TỪ :

BỆNH THÀNH TÍCH KHI YÊU Vide
Bài gửiTiêu đề: BỆNH THÀNH TÍCH KHI YÊU   BỆNH THÀNH TÍCH KHI YÊU Icon_minitimeWed Dec 24, 2008 10:11 pm

BỆNH THÀNH TÍCH KHI YÊU 11626210


Ngày em sinh ra đời, mẹ sung sướng khi nghe cô y tá thông báo: 3 cân 8 chị ạ. Cả nhà hỉ hả lắm... Nặng hơn hẳn con nhà nọ, nhà kia...
Rồi em biết lẫy sớm hơn con nhà nọ nhà kia một tháng, cao thêm một cm, hay mọc thêm một cái răng, với cả nhà đều là một sự kiện đáng để hỉ hả... và so sánh với con nhà nọ nhà kia.
Em đi mẫu giáo, em được cô giáo chọn vào vai chính trong vở kịch sắp diễn, cả nhà lại hỉ hả: con mình/cháu mình giỏi quá, hơn hẳn con nhà nọ nhà kia...
Em đi học cấp 1: Bài chính tả em được 10 điểm, cả nhà vui như Tết: Giỏi thế, con nhà... chỉ được 9 điểm, được 8 điểm.
Rồi đến kỳ thi học sinh giỏi, em được chọn vào đội tuyển, dù em không phải là lựa chọn số một, nhưng với cả nhà em vẫn hỉ hả: "Tốt rồi, tốt rồi, con nhà X., nhà Y. có được vào đội tuyển đâu?".
Lên cấp 2, em bắt đầu đi học tiếng Anh, mẹ cho em đi học ở một trung tâm danh tiếng, ở cái lớp ấy em chả là gì, nhưng về "trường làng" thì em là số một, mẹ đi họp phụ huynh về sung sướng khoe với bố: "Con gái mình giỏi tiếng Anh nhất lớp, con nhà chị X. cùng cơ quan em vì môn này mà suýt nữa ko được lên lớp đấy".
.... Ký ức tuổi thơ của em bên cạnh những nụ cười, nước mắt, những món ăn ngon, những đồ chơi đẹp còn có... những lời so sánh... cứ thế em lớn dần.
Rồi em và con bạn thân cùng thi đỗ vào đại học, cùng một khoa, cùng một chuyên ngành, đến khi xếp lớp theo cách ngẫu nhiên, em vào lớp A còn con bạn em vào lớp C. Cả nhà vẫn hỉ hả "A thì vẫn hơn C chứ"...
Hình như "bệnh thành tích" là một căn bệnh dễ lây lan, em sống cùng "bệnh thành tích" từ nhỏ, và em cũng bị mắc bệnh thành tích rồi thì phải... khi ai hỏi em học lớp nào? Trả lời em bao giờ cũng nhấn vào "...A", hình như em cũng thấy "lớp A thì vẫn hơn lớp C"... dù em biết chắc là đây là kết quả ngẫu nhiên.
Và rồi em yêu anh, vì gì ư? Anh cũng từng hỏi em thế, em cũng đã từng chớp chớp mắt trả lời anh rằng "Em yêu anh vì yêu... thế thôi", mặc dù khi nói câu đấy hình như trong em có cái gì đang nghẹn lại thì phải?


Em yêu anh vì gì ư? Em không biết, nhưng nếu anh không là phó Ban đối ngoại của hội sinh viên, một người luôn nổi bật trong hoạt động công tác đoàn? Nổi bật hơn XY người yêu của con bạn thân của em? Em cũng không biết là em có yêu anh không nữa?
Em yêu anh vì gì ư? Em không biết, nhưng nếu như anh không là một trong những sinh viên có điểm đầu vào cao ngất ngưởng? Là một sinh viên luôn tích cực trong phong trào nghiên cứu khoa học, một sinh viên luôn ưu tú trong mắt thầy cô, và sắp tới sẽ là một sinh viên đoạt giải vàng "Thắp sáng tài năng kinh doanh trẻ"! Em cũng không biết em có yêu anh không?
Em yêu anh vì gì ư? Em không biết, nhưng nếu như anh không là một anh chàng bảnh bao, tuy không đẹp rạng ngời nhưng là một chàng trai biết ăn mặc, và có điều kiện ăn mặc, một người có vẻ bề ngoài đủ để các cô gái khác phải ao ước, một người luôn nổi bật cả trong những cuộc chơi! Em cũng không biết em có yêu anh không?
Và như thế em đã yêu anh, và như thế ta đã yêu nhau... 3 năm rồi... không phải là quá dài nhưng chắc chắn là không ngắn. Trong 3 năm ấy, anh đã yêu em thật nhiều, chúng ta đã yêu nhau thật nhiều... trong mắt của những người xung quanh ...Với mọi người xung quanh chúng ta là: The Perfect Couple trong mắt mọi người: 1 Perfect + 1 Perfect = The Perfect Couple.
... Nhưng em biết tương lai người em cần không phải là anh:
Em cần một người hiểu được những áp lực mà em phải chịu, sẵn sàng chia sẻ những áp lực đó với em...
Em cần một người mà em có thể hiểu được áp lực mà người đó phải chịu, và em sẵn sàng chia sẽ những áp lực với người đó.
Em cần một người sẵn sàng đi cùng dưới mưa ướt cùng em, chứ em không cần một chiếc ô sẵn sàng che cho em khỏi ướt.
Ngày mưa hôm trước em đứng dưới hành lang, khi em đang bực tức vì gọi cho anh đến đón mấy lần rồi mà toàn máy bận, thì một người xuất hiện, đưa cho em chiếc áo mưa 3.000 đồng với mẩu giấy: 29 is 25.
"29 is 25" "29 is 25" "29 is 25"... một câu đố? Một bài toán hay là... một mật mã...
Em đã định ném mẩu giấy đó đi... khi nghĩ đó chỉ là một trò đùa... trước khi em đọc to: Two Nine is Two Five ... To Live is To Fight. Thật là nực cười khi nửa tiếng trước đó, em còn cảm thấy thật vinh dự khi nhận được những tràng pháo tay cho bài trình bày "Tính độc lập - Tính cách làm nên phong cách 8x" của mình.
To Live is To Fight, "Nếu sống mà không như bơi ngược một dòng sông dữ thì đó không còn là cuộc sống nữa" em đã chọn Kyllie Minogue làm thần tượng cho mình từ câu nói đó, vậy mà... suốt những năm qua em chỉ chọn con đường dễ đi nhất cho mình...
Nhưng từ bây giờ em sẽ không thế nữa, em sẽ phải đối mặt em sẽ sống vì em, vì:
The greatest love of all is happening to me!
Em xin lỗi vì đã dành cho anh một thứ gần giống tình yêu, nhưng gần giống thì tức là không phải, chia tay nhé, sẽ tốt cho cả hai!
Cầu chúc những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với anh!
Về Đầu Trang Go down
http://k47e.friendhood.net

BỆNH THÀNH TÍCH KHI YÊU

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum: Bạn không có quyền trả lời bài viết
k47e we rock :: GIẢI TRÍ :: TRÀ SỮA TÂM HỒN :: Tình yêu -
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất